Trang Thơ 2 [Poetry page 2]







6/92018

TỔ QUỐC LÂM NGUY! - Trần Quốc Bảo (Richmond)

 


















Than ôi! vận Nước suy vi
“Việt Nam” Tổ Quốc lâm nguy mất rồi!
Quê hương gìn giữ bao đời
Hồn thiêng, xương máu, tài bồi giang san

Vào tay Cộng phỉ gian tham
Tới nay đất nước tan hoang thảm sầu,
Một lòng thờ Đảng, thờ Tầu
Buôn dân, bán nước, làm giầu cho lanh

Phạm văn Đồng hiến biển xanh
Ký công hàm, nhận đường ranh “lưỡi bò”
Đàn em nó cũng một lò
Nam Quan, lùi đất nhượng cho giặc Tầu

Xâm lăng kiều tằm ăn dâu
Tung tiền, Tầu cộng “ đấu thầu kinh doanh”
Mua phố xá, mua rừng xanh
Tường cao, rào kín, biến thành “đặc khu”

Những tên việt cộng chóp bu
Đô-la hàng tỷ, chúng thu đều đều …
Xây nhà đồ sộ, hạng “siêu”
Gửi tiền Thụy Sĩ dưới nhiều tên ma

Rõ ràng Tầu chiếm nước ta
Không cần súng đạn, thế mà thành công
Suốt ba miền Bắc Nam Trung
Tỉnh nào nó cũng có vùng “đặc khu”

Những tên việt cộng tham ngu
Vì tiền, nhắm mắt giả mù mất khôn
Vân phong, Phú quốc, Vân đồn
Đang bày ra luật, bán luôn cho Tầu!

Than ôi! Nước mất từ lâu
Sàigòn Hà Nội … cờ Tầu sáu sao!
Hãy vùng lên !!! Hỡi đồng bào!
Giặc vào nhà, có lẽ nào ngủ yên

Dẹp tan việt cộng đầu tiên
Toàn dân dành lại chủ quyền non sông
Trong Nước, ngoài Nước một lòng
Xứng danh nòi giống con rồng cháu Tiên


Trần Quốc BảoRichmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
quocbao_30@yahoo.com



2/16/2018


Khai Bút Tân Niên của Trần Quốc Bảo 

  

XUÂN MẬU TUẤT - Trần Quốc Bảo  
 
Đầu Năm Mậu Tuất, viết khai Xuân
Con giáp cầm tinh, đẹp mấy vần
Giữ cửa hết lòng, hằng nhớ chủ
Cứu nguy gan dạ, đến quên thân
Ra đường, dẫn dắt người hư mục
Vào trận, săn lùng lũ địch quân
Mong khuyển xua tan loài Cộng phỉ
Quê nhà mới thực có Tân Xuân 
  
Trần Quốc Bảo
 Richmond, Virginia
 



1/30/2018

Hôm nay (30-01-1968 -30-01-2018) tưởng niệm 50 năm biến cố Mậu Thân..
Kính mời đọc: HUẾ TÔI, Thơ TQB


Huế Tôi - Trần Quốc Bảo (Richmond)


Huế tôi xưa rất mộng mơ
Trường tiền nghiêng nón bài thơ qua cầu
Trăng vàng gác Phú văn Lâu
Sông Hương Núi Ngự nối câu khoan hò
Huế tôi lả lướt con đò
Huế tôi đặc sản bún bò giò heo
Dao tre xắt miếng bánh bèo
Quán cơm Âm phủ, xóm nghèo mà vui
Tuyệt vời Cơm hến Xứ tôi
Món ăn độc đáo của người Thần kinh  
Hến từ Cồn Hến, tròn mình
Gạo Nàng Hương, hạt trắng tinh thơm lừng
Ăn kèm bắp chuối, dọc mùng (bạc hà)
Rau thơm, mắm ruốc trộn cùng khế chua
Điểm thêm ớt, tỏi cho vừa
Chao ôi! Cơm hến … ăn chưa đã thèm!
Huế tôi … dân sống êm đềm
Miếng ăn thanh đạm, đời thêm hiền hòa

Ai ngờ trong cuộc can qua
Cộng quân tàn ác như là quỉ vương
Huế tôi, dân chết thảm thương
Mậu Thân, biến cố tai ương ngút trời
Hỡi ơi! … Thương quá …  Huế ơi !!!
Còn đâu xứ Huế của thời mộng mơ!

Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia



12/21/2017

Xin Ngôi Sao Lạ Chiếu Trời Việt Nam - Trần Quốc Bảo (Richmond)

 
Hình Internet

Theo ngôi sao lạ phương đông

Ba Vua gặp Chúa Hài Đồng giáng sinh

Niềm tin mặc khải, sấp mình

Tiến dâng lễ vật, tôn vinh Ngôi-Lời

Sáng danh Thiên Chúa trên trời

Bình an dưới thế cho người thiện tâm

Thiên cung nhạc nhã vang âm

Hang Bê-Lem ngát hương trầm thơm tho
Đất trời mầu nhiệm giao thoa
Nguồn Ơn-Cứu-Độ tuôn oà chứa chan
Nằm trong máng cỏ cơ hàn
Người là ánh sáng thế gian muôn đời
Người là sự sống bởi trời
Là chân thiện mỹ ngời ngời tâm linh
Ba Vua theo ánh cứu tinh
Lại về mỗi dịp Chúa sinh ra đời.
Con qùy lạy Chúa… Chúa ôi!
Cho ngôi sao lạ chiếu trời Việt Nam!
Xua tan “quốc nạn sao vàng”
Quê hương con được bình an muôn đời
Muôn ngàn lạy Chúa… Chúa ôi!
Xin ngôi sao lạ chiếu trời Việt Nam! 
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia



12/9/2017
Cám ơn bạn PVP đã chuyển bài thơ sau và các lời phê bình.
Phạm Thành


Mai Tôi Chết - Nguyễn Ngọc Trân




Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ.
Xác thân này đâu chết cho quê hương?
Súng gươm xưa đã bỏ lại chiến trường!
Thân chiến bại nhục nhằn nơi đất khách!

Hơn nửa đời đã tan rồi khí phách.
Nhớ bạn bè nằm xuống nghĩ mà đau!
Không quan tài cờ phủ giữa chiến hào,
Máu thịt đã thấm vào lòng đất mẹ.

Bao năm trời bao nhiêu người trai trẻ,
Chết không cần cờ phủ vẫn uy nghi.
Khi nằm xuống bạn nào đã lo chi?
Chỉ ước muốn thân này dâng đất nước.

Ta giờ đây đã tàn bao mơ ước!
Chuyện ngày xưa chỉ còn thấy trong mơ.
Ngày về quê càng lúc cứ xa mờ,
Thời gian vẫn lạnh lùng theo năm tháng.

Tuổi càng cao lòng càng nghe mặn đắng!
Xót thân này khi chết bỏ lại đây!
Nơi xứ người bạn hữu chẳng còn ai?
Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ.
Nguyễn Ngọc Trân

Bài thơ trên đã được phổ biến nhiều trên các mạng điện tử vài năm nay ở hải ngoại và ai cũng yên chí là của cố Thiếu Tướng Lê Quang Lưỡng, nguyên Tư lệnh Sư đoàn Dù QLVNCH,  dựa theo một bài của Nhà báo Vũ Ánh đăng trên tờ Người Việt. Lý do có sự hiểu lầm là vì bài thơ có ý và lời giống như trong di ngôn của Tướng Lưỡng: “Tôi làm tướng không bảo vệ được nước, khi nước mất tôi đã không dám chết theo nước, nên khi tôi chết già yêu cầu đừng phủ quốc kỳ lên quan tài tôi, vì tôi tự biết mình không xứng đáng được hưởng lễ nghi nầy.” 
Nay người ta được biết tác giả bài thơ “Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ” không phải là Tướng Lưỡng mà là của cựu Thiếu úy Nguyễn Ngọc Trân, hiện cư ngụ tại Thành phố Shakopee, Minnesota, Hoa Kỳ. Ông Trân đã lên tiếng xác nhận mình là người đã viết ra bài thơ ấy vì “muốn bảo vệ sự thiêng liêng của lá quốc kỳ VNCH”. Ông giải thích: “ Sở dĩ có bài thơ MTCCVXÐP là cũng vì đọc báo và xem tin tức thấy vào khoảng thời gian trên (lúc bài thơ sắp ra đời) thấy có nhiều vị cựu quân nhân lớn tuổi có lẽ họ không để lại di chúc hoặc dặn người nhà cho nên khi họ mất nhiều hội đoàn cựu chiến sĩ đã nghĩ ra cách phủ cờ cho họ do đó tôi không muốn làm mất sự thiêng liêng của lá cờ và tủi lòng những chiến hữu thực sự năm xuống hoặc sống lây lất bên nhà nên tôi mới cảm hứng làm bài thơ trên.”

Hai cựu quân nhân, xa cách về cấp bậc, về tuổi tác, nhưng cùng chung một tâm tư bi hận, cùng một thái độ chính trực của người CHIẾN SĨ “súng gươm xưa đã bỏ lại chiến trường” và không bảo vệ được Tổ quốc. Nay, chết già trên đất lạ dung thân, họ không muốn ai phủ lên quan tài của họ lá cờ đã không thấm máu của chính họ trên chiến trường.


“Mai tôi chết, cờ vàng xin đừng phủ”.


Danh dự “phủ cờ” trước đây, khi quân lực VNCH chưa tan hàng, chỉ dành cho những người lính ngã xuống trên chiến trường, trong lúc chiến đấu. Những quân nhân mọi cấp bậc không chết trong lúc chiến đấu thì không được phủ cờ. Không biết từ bao giờ và do ai, ở hải ngoại, đã tùy tiện đặt ra cái lệ phủ cờ cho cựu quân nhân VNCH, dù là chết già, chết vì bệnh, vì tai nạn lưu thông hay vì bất cứ nguyên do gì khác.


Hình như chỉ cần là hội viên của một hội đoàn nào đó, là cựu quân nhân hay không là cựu quân nhân, nếu có tham gia sinh hoạt cộng đồng, khi chết sẽ được “phủ cờ”, bất kể người ấy thỉnh thoảng lại xách va-li về Việt Nam với danh nghĩa Việt kiều!

Đúng là làm mất sự thiêng liêng của lá cờ và tủi lòng những chiến hữu thực sự nằm xuốngtrong khi chiến đấu, như  lời Thiếu úy Nguyễn Ngọc Trân.

Nhớ bạn bè nằm xuống nghĩ mà đau!
Không quan tài, cờ phủ giữa chiến hào,
Máu thịt đã thấm vào lòng đất mẹ.
Bao năm trời bao nhiêu người trai trẻ
Chết không cần cờ phủ vẫn uy nghi.


Không phải chỉ trong việc “phủ cờ”, việc lạm dụng lá cờ vàng trong nhiều trường hợp cũng đã làm cho lá quốc kỳ giảm sự trang nghiêm và đưa đến những tranh cãi, chụp mũ, chia rẽ, thay vì lá cờ của tự do và nhân bản phải là một biểu tượng để kêu gọi sự đoàn kết, yêu thương.

Nhiều người đã nhân danh lá cờ ấy để làm trái ngược lại với tinh thần của lá cờ ấy, như trưng bày ở những nơi không thích hợp, ép buộc người khác phải phô trương lá cờ như một xác định lập trường quốc gia” dù họ không có quyền ấy và đòi hỏi như vậy là vô lý.

Trở lại với bài thơ “Mai tôi chết, cờ vàng xin đừng phủ”. Tuy bài thơ ấy đã nói lên tâm trạng bi phẫn của người chiến sĩ bị bắt buộc phải buông súng và nhiều hay ít cũng đã làm giảm bớt “cái nạn phủ cở” ở hải ngoại, nhưng bài thơ ấy bàng bạc thân phận của kẻ chấp nhận thua bại trong lúc thật ra, cuộc chiến đấu của họ vẫn chưa chấm dứt, và vẫn còn đang tiếp tục trên một mặt trận khác, tuy không có tiếng súng nhưng không kém phần ác liệt và phần thắng đang ngã về phía chính nghĩa mà bao nhiêu người như họ trước đây đã ngã xuống để bảo vệ: Tự do và Nhân bản.

Chính nghĩa ấy không phải đến bây giờ mới sáng ngời như ngọn đuốc soi đường cho mọi con dân nước Việt, nhưng đã được thắp sáng trong lòng người cán binh cộng sản bị “đảng” đẩy đi “giải phóng miền Nam”, qua bài thơ dưới đây tìm thấy trong túi áo anh ta trên bãi chiến trường đầy xác chết ở miền Nam sau một trận đánh đẫm máu năm 1969. Người thanh niên “sinh Bắc từ Nam” này là con của bà Trần Thị Phấn ở Hải Dương. Dưới đây là bài thơ đã được đăng trên báo chí ở Sài-Gòn một dạo – bài thơ hay là những giọt máu đã nhỏ ra từ một con tim uất nghẹn:

Từ buổi con lên đường xa mẹ
Theo anh em sang Lào rồi dấn bước vào trung
Non xanh núi biếc chập chùng
Sớm nắng biển, chiều mưa rừng gian khổ



Tuổi thanh xuân cuộc đời như hoa nở
Vì hòa bình đâu ngại bước gian nguy
Mấy tháng trời, ngày nghỉ đêm đi
Giày vẹt gót áo sờn vai thấm lạnh


 Có những chiều Trường Sơn núi rừng cô quạnh
Mẹ hiền ơi con chợt nhớ quê mình
Khói lam chiều, giàn mướp lá lên xanh
Con bướm nhỏ mái đình xưa, ôi nhớ quá!


Vào nơi đây tuy đất người xa lạ
Nhưng miền Nam vẫn cùng một quê hương
Vẫn hàng dừa xanh, vẫn những con đường
Vẫn hương lúa ngọt ngào

Tiếng tiêu gợi nhớ
Con trâu về chuồng


Ðã qua buổi ban đầu bỡ ngỡ
Con nhìn ra nào giải phóng gì đâu?
Buổi chợ đông vui, đồng lúa xanh màu
Mái chùa cong buông hồi chuông tín mộ


Lớp học tưng bừng những đàn trẻ nhỏ
Ðang nhịp nhàng vui hát bản đồng ca
Và sau vườn luống cải đã vàng hoa
Ðàn bướm nhỏ rủ nhau về hút mật


Xóm dưới làng trên niềm vui ngây ngất
Sao người ta bắt con phải đốt xóm phá làng
Phải gài mìn gieo tang tóc thương đau
Ðã nhiều lần tay con run rẩy
Khi gài mìn để phút sau bỗng thấy
Xác người tung và máu đổ chan hoà


Máu của ai
Máu của bà con ta
Máu của người như con như mẹ
Ðêm hôm ấy mắt con tràn lệ
Ác mộng về, con trằn trọc thâu canh

 
Chính nghĩa mà người lính VNCH chiến đấu để bảo vệ đã thắng từ khi ấy. Dù có phải buông súng vào ngày 30.4.1975, nhưng cuộc chiến đấu ấy vẫn chưa chấm dứt và sẽ toàn thắng một ngày không xa, bởi những người ở trong nước đã cùng ôm ấp ước mơ Tự Do và Nhân Quyền như “chúng ta” ở hải ngoại.

Lá cờ vàng ba sọc đỏ thấm máu đào của hàng triệu người đã ngã xuống là biểu tượng thiêng liêng chung cho ước mơ ấy. Làm hoen ố lá cờ ấy là làm lợi cho kẻ thù của Tự Do.
 
Ký Thiệt


Ý kiến của một cựu sĩ quan HQ VNCH hiện cư ngụ bên Pháp:

Luật Pháp của Tây  cũng phân biệt rõ ràng, lễ an táng quốc gia ( funéraille nationale) và lễ an táng phổ thông ( funéraille populaire).

Lễ an táng quốc gia dành cho những chiến sĩ hy sinh để bảo vệ quốc gia hoặc những người đã góp phần vĩ đại gì đó cho quốc gia dân tộc dù người đó là nhà khoa học hay hàn lâm viện v.v... Thì buổi lễ quan tài có phủ cờ quốc gia, T.T tham dự. Tất cả chi phí quốc gia đài thọ. Có lính dàn chào và trong cơ sở quan trọng nhất của quốc gia.

Hai nhân vật vừa mới qua đời, ông Jean d'Ormesson, văn sĩ, nhà báo, triết gia,  hàn lâm viện quốc gia viết 57 tác phẩm có giá trị v.v . Ông được làm lễ theo nghi lễ quốc gia.

Ca sĩ Johnny Hallyday, rất nỗi tiếng gần 60 năm nay, hàng triệu dân Pháp mến , mộ điệu, đám tang cả triệu người tiển đưa, nhưng đám tang của Hallyday chỉ là đám tang phổ thông ( funéraille populaire), không được phủ cờ, không có lính dàn chào.

Người Việt quốc gia có lẽ nhớ đến là quốc kỳ VNCH nên đã lạm dụng, sai trái chỉ làm giảm đi giá trị và làm tổn thương cho những chiến sĩ vô danh đã hy sinh ở lại chiến đấu trong những giờ phút thứ 25 gần kề mất nước.
N A



11/11/2017

Tạ Ơn Hoa Kỳ - Trần Quốc Bảo (Richmond)

Trời cho còn có hôm nay
Lòng rưng rưng nhớ những ngày bi thương,
Rời Quê hương. Bỏ chiến trường
Ra đi, trước mặt đại dương ngàn trùng,
Cơn bĩ cực, đến vô cùng!
Ơn Trời phù hộ, đến vùng thái lai.
Hoa Kỳ mở rộng vòng tay,
Đón người Tỵ nạn, giúp xây dựng đời
Trao nhau nhân ái, nụ cười,
Miếng cơm, manh áo tặng người Di dân  
Từ vật chất, đến tinh thần
Cưu mang tận tụy, ân cần yêu thương.



http://www.pennlive.com/life/2017/04/fort_indiantown_gap_after_the.html

Chúng tôi, lữ khách tha phương
Tới đây, xin nhận Quê hương thứ nhì.
Tạ Ơn Người Bạn Hoa Kỳ,
Ủi an, khích lệ nhau khi cơ cùng
Cho nhau mảnh đất tạm dung,
Cho nhau ngạo nghễ vươn chung Quốc Kỳ
Ơn này lòng dạ khắc ghi!
Nguyện cầu Thượng Đế quyền uy vô lường,
Hộ phù Nước Mỹ phú cường
Ban cho dân Mỹ, bốn phương an bình.
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
TẠ ƠN MẸ  - Trần Quốc Bảo (Richmond)
Lòng Mẹ yêu con bao la biển trời
Tình Mẹ thương con thiết tha tuyệt vời
Mẹ đã yêu con, khi còn trứng nước
Từ xương máu Mẹ mà con thành người
Trái tim Mẹ truyền cho con sự sống
Lòng Mẹ yêu con bao la biển trời
Trên cánh tay Mẹ con cười vui
Nằm trong lòng Mẹ con ngủ ngoan
Như gà mẹ, xòe rộng đôi cánh
Che chở, ấp ủ đàn gà con
à ơi … ơi … à ơi
Con măng sữa…Mẹ nâng như trứng
à ơi … ơi … à ơi
Con hồng hào …Mẹ hứng như hoa
Lòng Mẹ yêu con bao la biển trời
Mẹ tập con đi, từng bước vào đời
Noi gương mẹ, nụ cười tươi vui
Mẹ dạy con, chân thật từng lời
Yêu Tổ Quốc và yêu mọi người
Dù lớn khôn. Dù lưu lạc phương trời
Con vẫn là con Mẹ…Mẹ ơi!
Dù Mẹ bên con. Dù Mẹ đã về Trời
Vô cùng nhớ thương,. Con tạ ơn Mẹ… Mẹ ơi

Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia                   



11/11/2017


Lời giới thiệu

Cám ơn tác giả Tình Hoài Hương đã gởi đến Cát Vàng bài thơ "Hoa Choàng Áo Quan" sau đây. Bài thơ vừa đến giữa mùa thu ảm đạm, sẽ gợi lại trong lòng đọc giả bao nỗi buồn, bao tan tóc của cả một dân tộc!


Hoa Choàng Áo Quan - Tình Hoài Hương


Hình Internet




























Người anh giờ đã khuất rồi
Nghìn trùng biệt dạng thân trôi biển tràn.
Hôm nao anh ấy thênh thang
Giờ đây nguyệt lặn hoa choàng áo quan.


Quan hoài giấc mộng
Em ngồi đây gió lồng lộng một thân
Trăng tàn sương rơi lạnh giữa phong vân
Niềm cô tịch tăng dần chiều xuống thấp.
Tình yêu anh núi non sầu ngập
Nỗi xót người hoa lá lệ tràn
Hỡi anh trai thương nhớ vô vàn
Tim quặn thắt giọt buồn âm dương xa cách.
Nhà quạnh quẽ đông về duyên đã tắt
Những năm trường vùi cúi mặt đau thương
Theo mây trời biển vấn vương...

Tình Hoài Hương
(Vĩnh biệt anh Simon Quyền: 10.25.2017)




11/11/2017

Lời giới thiệu

Nhân ngày lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ (Veterans Day), Cát Vàng xin giới thiệu cùng đọc giả bài thơ "Công Trường Chiến Sĩ" của thi sĩ Trần Quốc Bảo.


 











CÔNG TRƯỜNG CHIẾN SĨ - Trần Quốc Bảo



Hình  Internet




















Tôi đang đứng, giữa Công trường Chiến sĩ
Những bạn bè xưa, giờ đã không còn
Một nơi nào đó, Người đang yên nghỉ
Góc nghĩa trang, hay…đáy biển, sườn non.

Khẩu súng, lưỡi lê, chắc nay hoen rỉ
Cái nón sắt, lũng vài lỗ đạn tròn
Bình bi-đông, làm sao mà bẹp dí
Đôi giầy saut há mõm, đế vẹt mòn.

Tấm thẻ bài nhuộm máu, nhìn cũ kỹ
Nhưng số quân hiện rõ, vẫn còn ngon !
Chiếc poncho đâu rồi ? không thấy nhỉ!
Chắc quấn thân anh, tan rã chẳng còn.

Tôi đang đứng trước Công trường Chiến sĩ
Nước mắt chảy dài, nghĩ đến Nước non
Ôi! Việt Nam ! Quê hương tôi yêu qúi
Mà bây giờ, sao … tan nát héo hon?





Hình  Internet















Tôi từng sống, trong đội quân hùng vĩ
Vào sinh ra tử, mấy chục năm tròn
Rồi cuối cùng, vào vòng quay thế kỷ
Mất Quê hương … tôi mất cả Sài gòn!

Tôi chăm chú, nhìn tượng Người Chiến sĩ
Chợt hiển linh, mặt vẫn nét sắt son !
Ánh mắt Người bỗng bừng bừng dũng khí
Như thuở nào, xung trận giữ Giang sơn!

Trần Quốc Bảo
Richmond, VA





11/06/2017

Lời giới thiệu

Trên một du thuyền trên vịnh Mexico, người bạn thân cùng khóa Hải Quân với tôi, Phạm Hữu  Khoa, đã ứng khẩu sáng tác các bài thơ ngắn sau, xin ghi lại và chia sẽ cùng đọc giả.

Phạm Thành



Michico - Phạm Hữu Khoa

Bóng em ẩn hiện sa mù
Bến bờ nơi ấy thiên thu còn chờ
Thạch đài vẫn đứng chơ vơ
Dãi dầu năm tháng chưa mờ tình ta



Mắt Em -  Phạm Hữu Khoa

Hình   Internet (edited)


































Mắt em ngời ánh sao
Tuyết sương quyện má đào
Hồn đổ quyên thổn thức
Lòng ta bổng lao đao



Nụ Cười - Phạm Hữu Khoa














Em tôi từ cõi sa mù
Mùa thu năm cũ còn ru lòng người
Xin còn nuôi mãi nụ cười
Vổ về an ủi cho người lãng du




Bến Cũ - Phạm Hữu Khoa


Hình  Internet













Đò neo bến cũ đợi chờ
Năm năm tháng tháng lững lờ trôi qua
Còn đâu hình bóng quê nhà
Cuộc đời nhìn lại biết là khứ lai



Cánh Hải Âu - Phạm Hữu Khoa

















Từ khi lạc bến giang đầu
Hải âu mỏi cánh về đâu cuối trời?
Xưa sao hồn mộng chơi vơi
Nay về tan tác bên đời chơ vơ






11/05/2017


Vừa nhận được email của một người bạn chí thân bên Úc Châu gởi với hai bài thơ sau, xin chia sẽ cùng đọc giả. Xin cám ơn tác giả và rất tiếc không được biết quý danh hoặc bút hiệu để giới thiệu.

Phạm Thành

Tạ Ơn Đời - Internet, không biết tên tác giả




















Tạ ơn đời hôm nay Tôi còn sống
Mắt còn nhìn, còn đọc được Emails
Đời còn vui, đâu đến nỗi cô liêu.
Thêm kiến thức, thêm từ tâm hỷ xả !


Tạ ơn các bạn gần xa
Hằng ngày chia sẻ cùng ta đủ điều.
Emails nhận được bao nhiêu
Là bao tình cảm thương yêu nồng nàn.



Bạn Ta - Internet, không biết tên tác giả




















Thăm hỏi Bạn, biết rằng người còn đó
 Nỗi mừng vui tràn ngập cõi lòng tôi
 Cuộc đời này bao sóng gió, nổi trôi
 Vui được biết, Bạn bình an vui sống

 Đời trần thế ví như là huyễn mộng
 Kiếp nhân sinh là sinh tử, tử sinh
 Quý nhau chăng chỉ ở một chữ Tình
 Tình cha mẹ, tình vợ chồng, bè bạn

 Tình cảm ấy ta không treo giá bán
 Khi con tim không đơn vị đo lường
 Bàn cân nào, cân được chữ Yêu Thương
Thế mới biết Thương Yêu là vô giá!

Cuộc đời dẫu đảo điên, nhiều dối trá
Nếu chúng ta thực sự mến thương nhau
Thì tiếc chi một lời nói, câu chào
Hãy trao gửi, sưởi ấm tình nhân thế

Có hơn không dù biết rằng chậm trễ
Vì con người ai cũng thích yêu thương
Được thương người và cũng được người thương
Hãy bày tỏ yêu thương dù có chậm

Bạn còn đó! Tôi còn đây! Mừng lắm!
Vì chúng ta còn cơ hội gặp nhau
 Để trao nhau lời nói với câu chào
Đầy thân ái, đầy yêu thương, quý mến

Chuyện dĩ vãng, chuyện tương lai sắp đến
Hãy quên đi, xin nhớ hiện tại thôi
Nếu tâm bình trí lạc! Thế đủ rồi!
Người còn đó! Tôi còn đây! Phúc lắm


Nguồn : Internet




11/05/2017

Thu Cảm - Phạm Thành















Ôi sao thương quá cánh lá vàng
Giả từ nắng hạ đón thu sang
Gió thu nương cánh bay muôn hướng
Lã lướt cùng mây kiếp lang thang!


Quê tôi năm ấy bước lang thang
Ngắm lá thu rơi thấy bẽ bàng
Chinh chiến triền miên gieo tang tóc
Hai miền khói lữa khắp nhân gian.


Từ giả trường xưa, phố phường, mơ mộng
Cùng bạn bè thề trả nợ non sông
Cộng quân ta quyết thề tiệu diệt
Miền Nam chiến thắng thỏa chờ mong.


Phạm Thành






10/29/2017

THU BUỒN LẮM - Trần Quốc Bảo (Richmond, VA) 










Thu ngoài song cửa, phải không  Thu?
Tảng sáng mà sương sa mịt mù
Vài cánh lá vàng rơi lặng lẽ
Rừng phong ảm đạm gió vi vu


Hạ đã đi rồi; lưu khốn khổ
Hoang tàn Texas để phần Thu
Miami nộ cuồng giông tố
Chẳng lẽ Thu  xui xẻo thế ru?


Thu đến, sảy ra chuyện bất lương
Las Vegas tàn sát bi thương
Tiếng la thảm khốc hoà cung nhạc
Khói đạn rền vang, tựa chiến trường



Hình  Internet















Nhớ xưa Thu tới, quê hương tôi
Khởi cuộc đao binh, hận ngút trời
Cờ máu phủ lên trang sử Việt
Nhà tan, Nước mất, đổi thay đời! 


               ---o0o--- 

Đâu phải Thu tàn nhẫn với ai!
Bởi người muông sói!  bởi thiên tai!
Thu ơi, ta biết Thu buồn lắm !
Tiếng gió buông, như tiếng thở dài












Ta vẫn chờ mong một sớm mai
Quê hương bừng ánh sáng tương lai
Thu về với cảnh đời thơ mộng
Với lá vàng … ngơ ngác mắt nai …


Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia




10/26/2017

TẶNG ANH - NGƯỜI HÁT BÀI “BIỂN MẶN”  -  Kim Chi


EMAIL của Nguyễn Thị Bé Bảy

Kính chuyển đến quý chiến hữu bài Thơ hay,

mặc dù tôi không đồng ý với tác giả 3 chữ "Bên Bỏ Cuộc".


LỜI GIỚI THIỆU của Phan Nguyên

Khi những người đã được bình yên nơi xứ lạ, có ai còn nhớ không những tấm thân không còn toàn vẹn, vì một phần thân thể đã trả về cho Đất Mẹ đã dưỡng nuôi mình khôn lớn gọi là chút báo đền.

Đất Mẹ chẳng may đã bị rơi vào tay một lũ ác quỷ, miệng chúng đỏ lòm vì đã hút máu nhân dân. Người lính trẻ oai hùng hôm xưa, nay chỉ còn là một tấm thân tiều tụy lang thang sống bên lề xã hội giữa bầy quỷ ma nhập thế khi tạm vắng bóng quyền uy của Thiên Thần, chúng tha hồ tác oai tác quái, bao nhiêu cái ác chúng đều xử dụng hết để giết hại dân lành.


Những tâm hồn nào còn thương nhớ Quê Mẹ, xin hãy nhớ đến những mảnh đời đã một thời hiên ngang xuyên qua lửa đạn thù để bảo vệ Tổ Quốc, bây giờ chỉ còn là những hình hài tàn phế. Xin hãy dành một phút trong ngày để tưởng nhớ và nguyện cầu cho những thân phận bị kém may mắn để biểu lộ một chút Tình Người.


Xin chuyển tiếp bài thơ dưới đây của tác giả KIM CHI đầy xúc động gởi tặng NGƯỜI HÁT BÀI BIỂN MẶN.


Tôi đọc bài thơ dưới đây không khỏi rưng rưng khi hình dung một người anh em đã quá kém may nơi Quê Nhà...



LỜI TỰA của Kim Chi


Tôi gặp anh ngồi đàn trước một quán ăn bên Tân Định, Q1 - SG.
Anh ôm đàn chỉ với một bàn tay. Bàn tay bấm nốt là bàn tay giả. Tiếng đàn anh vang vọng góc phố ồn ào. Tôi đã mời anh những ly bia, ngồi uống và trò chuyện cùng anh như 2 người bạn lâu ngày mới gặp.

Niềm thương cảm đầy ứ tim tôi. Đêm đó tôi về nhà ngồi trước máy tính, trong cơn say chếnh choáng, tôi gỏ liên tục, không ngừng...cảm xúc dâng trào thành một bài thơ để tặng anh, người Thương binh hát bài Biển Mặn.

Bài thơ đã từng đăng trên 1 Đặc san ở Nam Cali và post lên FB Chi Lê sau đó.


Nay tôi share lại theo yêu cầu của một người bạn ở xa.

Cũng xin mời bạn bè Chi Lê cùng đọc.


TẶNG ANH - NGƯỜI HÁT BÀI “BIỂN MẶN”

Bài hát mở đầu: “Cao ngất Trường Sơn...”
Có phải anh đang hát bài Biển Mặn
Anh ôm đàn bàn tay không lành lặn
Giọng hát buồn như chỡ nặng niềm đau


Anh là ai? Là người của bên nào?
Bên Thắng Cuộc? Không, là Bên Bỏ Cuộc
Tiếng đàn như nhát dao xuyên gan ruột
Người đâu rồi sao còn chỉ mình anh?


Anh từng đi qua những cuộc giao tranh
Chút tình riêng cũng quên lời hẹn ước
Ngày tàn cuộc mình anh ngồi nhớ Nước
Giữa quán chiều lặng lẽ để mưu sinh


Tôi nghe như đất vỡ dưới chân mình
Niềm thương cảm dâng trào thành lệ ứa
Nghe “Biển Mặn” với lời ca chan chứa
Sao thấy như biển động ở trong lòng


Tôi ngồi xuống bên anh giữa quán đông
Thật vô lễ nếu cho vài tờ bạc
Anh cũng chẳng quan tâm, anh mãi hát
“Lúc dừng quân bên rừng vừa tiếp Thu...”


Cánh rừng xưa nơi có Bạn có Thù
Anh gửi lại một bàn tay cho Đất

Anh trở về một bàn tay đã mất
Xếp tàn y ngồi hát tựa ru mình


Đêm Sài Gòn đèn xanh đỏ lung linh
Không có biển sao lòng tôi sóng vỗ

Xin mời anh một ly mừng hạnh ngộ
Thêm một ly để nhắc chuyện vui buồn


Chuyện tháng Tư dài cả một đời người
Cạn ly nữa cho đầy thương đầy nhớ

Uống đi anh cho nguôi lòng kẻ ở
Hờn giận chi người đi đã lâu rồi


Hát làm chi cho biển mặn đắng môi
Ly nữa nhé, đêm hãy còn dài lắm!

Tôi nắm chặt bàn tay anh còn lại
Anh say chưa sao chẳng nói một lời?


Tôi say chưa sao nước mắt cứ rơi
Uống nữa nhé, quên đi đời biển mặn


KIM CHI



8/16/2017

Cát vàng cám ơn đọc giả Châu Đình Lợi đã chuyển bài thơ sau, lời lẽ và cảm xúc phản ảnh rất trung thực bút hiệu của tác giả.

Nhấp Chén Quỳnh Tương - Tình Hoài Hương

Hình ảnh: Internet














Đường trần hương bát ngát
Nhấp chén quỳnh lòng nhớ bạn phương xa
Chiều viễn khơi bao năm tháng xa nhà
Đêm lữ thứ trăng soi chén ngà say túy lúy.

Nâng choé rượu hương bay gác Thúy
Đón nàng thơ nguyệt rọi thi lâu

Tóc pha sương càng nồng thắm mái đầu
Dù xa cách tình thân đâu có nhạt.
Thơ ngạo nghễ trải cung đàn nốt nhạc
"Bách cảm sinh" đâu phai bạc lòng son (*)
Rượu ngon bạn quý thơ còn
Trúc mai bến mộng nước non vẫn chờ
Quên đi cuộc sống bơ vơ!


 *
Tình Hoài Hương


(*) Thơ cổ: "Nhất ẩm quỳnh tương bách cảm sinh"
(vừa uống cạn chén quỳnh tương trăm mối cảm sinh.
Xem Nguyễn Du Toàn Tập, Quyển 1 Thơ Quốc Âm, trang 376 của Nguyễn Thạch Giang")

THH


7/4/2017

Nhân ngày Lễ Độc Lập của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, Cát Vàng xin giới thiệu cùng đọc giả bài thơ Đối Diện Niềm Vui của thi sĩ Trần Quốc Bảo (Richmond, VA). Bài này đã được đăng trong tập thơ Đối Diện Niềm Vui của cùng tác giả, xuất bản năm 1998 tại Richmond.


Đối Diện Niềm Vui - Trần Quốc Bảo (Richmond, VA)

Ngày 4 tháng 7
Tại Hoa Thịnh Đốn
Có người con gái tóc bạch kim,
Tung tăng trên đường nhảy nhót chân chim
Nàng đi trước rừng cờ sặc sỡ
Nắng tô hồng rực rỡ má hây hây
Ngọn gió đùa thổi cánh áo tung bay
Áo và váy cũng mầu cờ sặc sỡ
Rất hồn nhiên
Miệng cười rạng rỡ
Vươn cao lồng ngực thiên thần
Bàn tay ngọc quay tròn cây súng nhựa
Gót chân son theo nhịp bước quân hành
Kèn trống vang lừng
Kỷ niệm ngày Hoa Kỳ độc lập
Nỗi hân hoan tràn ngập Thủ đô
Phố xá người đi như nước vỡ bờ
Trai gái ôm nhau khiêu vũ
Mấy cụ già mừng rỡ vỗ tay ca
Em bé da đen phe phảy lá cờ hoa
Toe toét cười rất tươi trong nắng
. . . người con gái tóc bạch kim
Dẫn đầu đoàn diễn hành
Nhịp chân đều đi vào lòng dân tộc
Ánh mắt ngời độc lập, tự do
Đoàn phản lực vẽ mầu trên không phận
Đưa niềm vui lên vút tận trời xanh
Niềm vui toả khắp thị thành
Cả nước tưng bừng hoan hỉ
. . . . . .
        Riêng một góc công viên
nơi Đài Tử sĩ
Dưới lá cờ vàng sọc đỏ
Có người con gái Việt Nam
Em ngồi đây lặng yên như cây cỏ
Lệ đầm đìa ướt vạt áo lam
Nhòe hàng chữ trên trang thơ nhỏ
Thư của  “út Chó”  gửi  “chị Năm”
. . . “Bố bị cùm chân trong trại giam
Mẹ và em đói nghèo kham khổ ” . . .
Đau thương òa vỡ
Xót xa buồn . . . em khóc giữa ngày vui
      Tội nghiệp quê hương
      Tội nghiệp em tôi


Trần Quốc Bảo
 Richmond, VA




6/5/2017

Cô Nàng Xứ Huế - Nguyễn Văn Phảy   (trên website Hải Quân Đức Quốc)
Xin bấm vào link sau:
http://navygermany.gerussa.com/main/van%20nghe/tho/CoNangXuHue.htm

6/5/2017

Để nhớ lại những chiều thả bộ một mình trên bãi biển Nha Trang,
thoáng nhìn những gót chân tung tăng bên sóng nước,
với biết bao mơ mộng của của một thời sinh viên áo trắng.
Và cũng để riêng tặng P H, người tình muôn thủa và người vợ hiền suốt cuộc đời của tôi,
và thân tặng các chị đã có một thời đã vô tình làm say đắm các chàng thủy thủ trẻ trung, đầy mơ mộng.


Phạm Thành


Hình trích trên website của Nam Ròm













Quà Tặng Cho Em - Phạm Thành

Tóc em ngắn vui đùa cùng gió mặn
Miệng em cười rạng rỡ ánh chiều sang
Chân em bước tung tăng bên sóng nước
Dáng em gầy in cát mịn Nha Trang.


Tôi thơ thẩn thả hồn theo mộng tưởng
Ước mơ gì được sánh bước bên em
Kể cho em những giấc mơ viễn xứ
Bốn phương trời say sóng nước phiêu diêu.


Rồi những lúc con tàu về bến cũ
Tôi cùng em ôn lại những buồn vui
Tay nắm tay đôi ta cùng dạo phố
Đẹp biết bao ánh điện giữa hoàng hôn!


Từ giã em ra khơi đời thủy thủ
Cùng con tàu bảo vệ Mẹ thân yêu
Gom sóng nước, mây trời và gió lộng
Về cho em quà tặng chuyến ra khơi.


Phạm Thành
Long Island, New York, 1996








6/4/2017

THƠ trường thiên  Trần Quốc Bảo    
Viết cho Ngày Quân Lực VNCH 19/6
                                      -----o0o-----

CHIẾN THẮNG VŨNG-RÔ (x)

Xin nhắc lại những dòng Quân Sử
Thật lẫy lừng “Chiến Thắng Vũng-Rô
Để Người Lính trên bước đường viễn xứ
Vẫn tự hào “Chiến sĩ diệt Cộng nô”!

                       -o-
Nếu bạn đi trên Quốc lộ Số Một
Qua Khánh-Hoà, đến dãy Trường-Sơn
Gặp đèo cao nhất Nước, là Đèo-Cả
Hùng vĩ quanh năm, gió hú mây vờn
Nhìn xuống chân Đèo … Tu-Bông, Vạn-Giả
Xa xa Đại-Lãnh, xóm lá dân nghèo
Đến một vùng, vách đá cheo leo
Eo biển “Vũng-Rô” hoang vu  nằm giữa (hình: A )
Thấp thoáng sườn non, vài tiều phu chặt nứa
Dăm ba dân chài, ngoài bãi biển giăng câu
Ai ngờ … nơi đây là bí mật “bến tầu”
Cộng sản Bắc Việt chuyên chở vũ khí
Tiếp tế ngầm, cho bọn Cộng phỉ miền Nam


Ngày 16 tháng 2 năm 1965
Trung úy Bowers lái trực thăng dọc bờ duyên hải (1)
Thấy một tầu khả nghi tại bãi Vũng-Rô
Liền báo  Cố vấn trưởng MACV, Thiếu tá Rodgers (2)
Cùng Hải Quân Thiếu tá Hồ-Văn-Kỳ-Thoại (3)
Tư lệnh Vùng 2 Duyên hải, tại Nha-Trang
Lập tức, phi cơ thám thính phái tới hiện trường
Quan sát thấy, sườn núi nhiều địch quân ẩn nấp
Cuộc Hành quân quy mô liền được triệu tập
Phối hợp đủ thành phần: Hải Lục Không quân


Khu trục AD-1 Skyraider cấp tốc thực hiện phi tuần
Oanh kích phủ đầu, nhận chìm tầu biển địch
Thiếu tá Thoại chỉ huy cuộc Hành quân xung kích (hình: B )
Quân số tham chiến rất hạn chế trong tay
Chiến trường nơi đây, sườn núi, rừng cây
Địch chiếm cao điểm,  nhiều hang  sâu ẩn trốn
Lực lượng cơ hữu của ta, có Duyên đoàn 24
Và Liên đoàn Nguời Nhái, quen hoạt động biển hồ
Được Hộ tống Hạm Tụy-Động (HQ-04) chở tới Vũng-Rô
Gặp chiến địa núi rừng, vẫn xông pha dũng  cảm
Đơn vị tiền kích, làm Cộng quân khiếp đảm
Là Lực lượng Đặc Biệt, do Trung úy Từ-Vấn chỉ huy (4)
Được trực thăng vận bốc đến Đại-Lãnh cấp kỳ
Lên Hải Vận hạm Tiền-Giang HQ.405 vào trận


Cuộc chiến diễn ra đã vô cùng gay cấn
Trung đoàn Cộng trên cao, xạ kích điên cuồng
Đợt xung phong đầu, hai chiến sĩ ta tử thương
Hạm đội : HQ-405, HQ-04 và Chi-Lăng II.HQ-8
Nã đại bác, liên hồi vào khu rừng rậm rạp
Khoá miệng sơn pháo ,  hỏi tội quân thù
Thung lũng hoang vu, khói lửa mịt mù
Thêm hỏa lực không quân, dội long trời lở đất
Lực lượng Đặc biệt nương theo địa hình địa vật
Bung vào trận địa, cận chiến với Cộng nô
Tình báo cho hay:  bọn địch ở Vũng-Rô
1 Trung đoàn, thuộc Quân đoàn 5 Công sản
Nhiệm vụ  tử thủ nơi đây giữ kho súng đạn
Từ Bắc chở vào cất dấu trong hang.


Những Chiến sĩ can trường “Lực Lượng Đặc Biệt”
Suốt 3 ngày quần thảo với lũ sài lang
Đến chiều 19 tháng 2 (1965), quân ta toàn thắng
Chiến lợi phẩm:  Gồm 1 kho vũ khí hạng nặng
Đại bác 57 ly, 2 Đại liên, 1000 trung liên,
1 hang chứa vũ khí cá nhân còn mới nguyên
Gồm 2000 Mauser, 150 Tiểu liên Trung cộng,
300  Carbin và Tiểu liên Tiệp Khắc
Trên 1 triệu đạn súng cá nhân cùng đại bác
1 kho mìn cùng chất nổ hiệu Nga sô (hình: C )
Ta đã xóa sổ gọn một Trung đoàn Cộng nô
Thắng lợi hành quân, được ghi nhận quá ư to tát
Đại Tướng Nguyễn-Khánh đã đến tận nơi thị sát.(hình: D )
Tổng Tư Lệnh khen thưởng xứng đáng tất cả chiến binh (hình E & G)
Chiến thắng này, lột trần mặt nạ Hồ-Chí-Minh
Phản bội Hiệp định Genève, chủ trương xâm lăng binh biến
Ngày hôm sau, Uỷ hội Quốc-tế Kiểm-soát Đình-chiến
Đến chiến trường, xác nhận: CSBV xâm nhập Miền Nam

                            -o-
“Đại thắng Vũng-Rô”, Một chiến tích vẻ vang
Chói lọi muôn đời những trang Quân Sử Việt
-  Bằng chứng hiển nhiên cho ngàn sau rõ biết
Lũ Bắc Cộng  đội lốt Giải phóng miền Nam
Gây nên cuộc chiến tranh Nam Bắc tương tàn
Đưa trọn Việt Nam vào ao tù Cộng Sản
- Người Lính VNCH, dù trên đường di tản
Vẫn luôn tự hào với  “Đại Thắng Vũng-Rô”!
Thực xứng danh:  “Chiến-Sĩ diệt Cộng nô”
 

Trần Quốc Bảo
Richmond,Virginia



Ghi chú:
(x) Bài Thơ “Chiến Thắng Vũng Rô” này, là một tài liệu Quân-Sử, tác giả đã tham khảo tư liệu và được sự hiệu đính trực tiếp, của Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại (Houston,TX) và Đại Tá Từ Vấn (Sacramento,CA)
.(1) Trong một phi vụ tản thương, Trung Úy J.S.Bowers lái trực thăng UH.1B   đã bay qua vùng Vũng Rô,cách Nha Trang khoảng 50 dặm.
.(2) Thiếu tá H.P.Rodgers, Cố vấn trưởng, Bộ Tư Lệnh Vùng 2 Duyên hải tại Nha-trang
.(3) Sau này ông Hồ-Văn-Kỳ-Thoại là Phó Đề Đốc Hải quân/QLVNCH
.(4) Ngay sau Trận Vũng Rô, Trung uý Từ Vấn được gắn lon Đại Úy (thăng cấp tại Mặt Trận) - Sau này ông Từ-Vấn là Đại Tá/Tham Mưu Trưởng Sư Đoàn 5.BB /QLVNCH  (Tư Lệnh SĐ 5 là Thiếu Tướng Lê Nguyên Vỹ - đã tuẫn tiết 30/4/75)

Hình ảnh đính kèm: (6 hình ảnh tư liệu do PĐĐ.Hồ Văn Kỳ Thoại và ĐTá Từ Vấn  cung cấp)

.(A) Bản đồ vùng Vũng-Rô




.(B) Thiếu Tá Hồ-Văn-Kỳ-Thoại (người thứ 1, trái) sau chiến thắng Vũng-Rô, được ân thưởng Bảo-Quốc Huân-Chương Bội Tinh kèm Anh-Dũng Bội-Tinh với nhành dương liễu, hình chụp chung cùng các Hạm trưởng Hải Quân (1965)



.(C) Vũ khí, đạn dược, mìn chất nổ … tịch thu của VC sau trận Vũng-Rô



.(D) Thiếu Tá Hồ-Văn-Kỳ-Thoại (quân phục mầu xanh,người thứ 2 từ trái) Chỉ huy cuộc Hành quân Vũng-Rô; và - Đại Tướng Nguyễn-Khánh (tay cầm thuốc lá,ngườì thứ 2 từ phải) đến thị sát Chiến trường Vũng-Rô, đang xem chiến lợi phẩm.



.(E) Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu gắn Đệ  Ngũ Dẳng Bảo Quốc Huân Chương với ngành Dương Liễu cho Trung Úy Từ Vấn


  

(G) Trung ÚY Từ Vấn (thứ 2 từ trái) và các Chiến Hữu, Trận Vũng Rô đứng trước


Chiến lợi phẩm






No comments:

Post a Comment