Xin bấm vào link sau để xem Trang Thơ 2:
Trang Thơ 2 gồm các bài thơ
- TỔ QUỐC LÂM NGUY! - Trần Quốc Bảo (Richmond)
- Xuân Mậu Tuất - Trần Quốc Bảo
- Huế Tôi - Trần Quốc Bảo
- Xin Ngôi Sao Lạ Chiếu Trời Việt Nam - Trần Quốc Bảo
- Mai Tôi Chết
- Tạ Ơn Hoa Kỳ - Trần Quốc Bảo
- Tạ Ơn Mẹ - Trần Quốc Bảo
- Hoa Choàng Áo Quan - Tình Hoài Hương
- Công Truờng Chiến Sĩ - Trần Quốc Bảo
- Thơ Ngắn của Phạm Hữu Khoa
- Tạ Ơn Đời
- Tạ Ơn Người
- Thu Cảm - Phạm Thành
- Thu Buồn Lắm - Trần Quốc Bảo (Richmond, VA)
- Tặng Anh - Người Hát Bài "Biển Mặn" - Kim Chi
- Nhấp Chén Quỳnh Tương - Tình Hoài Hương
- Đối Diện Niềm Vui - Trần Quốc Bảo (Richmond, VA)
- Cô Nàng Xứ Huế - Nguyễn Văn Phảy
- Quà Tặng Cho Em - Phạm Thành
- Trận Chiến Vũng Rô - Trần Quốc Bảo (Richmond, Virginia)
5/25/2017
Chim Trắng Mùa Xuân - Trần Quốc Bảo
Nè, ''Con-chim-trắng-mùa-xuân'' xứ Huế !
Cách biệt ngàn trùng có nhớ nhung chăng ?
Bữa nớ chộ O, nón nghiêng e lệ
Câu chuyện tâm tình biết ngỏ ra răng
O nhủ tui về thưa Ôn Mệ
Ôn Mệ hiền hòa mô nỡ can ngăn
Nhưng O hổ ngươi. . .chu choa dễ sợ
Thương đã thương rồi rứa mà khó khăn
Tay nắm trong tay tình còn bỡ ngỡ
Trao hun tình đầu ốt dột sượng trân
Những bước uyên ương trải dài Thành Nội
Khoang đò thệ nguyền cập bến Văn Lâu
Tấm bóng chụp chung bên cầu Gia Hội
Kỷ niệm tràn đầy Đại Nội Nam Giao
Tình đôi ta như trăng sao Vỹ Dạ
Có mô chừ tàn tạ như ri !
Từ độ giặc về gây tang tóc chia ly
Dải đất Thần Kinh thành lao tù mộ địa
Hầm chôn sống hàng ngàn người ở Sịa
Nấm mồ tập thể sau triền núi Ngự Bình
Cờ đỏ trên Ngọ Môn ngó thấy thất kinh
Xác chết như lá me trấp vô Tràng Tiền, Bạch Hổ
Ôn Mệ nhân từ cũng ra người thiên cổ
Tui dẫn O đi bươi xác cuối Bãi Dâu
Mệ bị cột tay. . .Ôn bị chặt đầu
Ô hô ! Ô hô ! răng mà thảm thương rứa hỉ !!!
Cộng sản hung tàn ác ôn quái dị
Phá xóm, phá làng, phá nát Quê Hương
Chuyện tình mình thành chuyện thê lương
O vấn khăn sô cho Kinh Thành tang tóc
Tui buông súng, ô dề ! khi tàn chiến cuộc
Mình lạc nhau, mình mất nhau rồi
''Chim-trắng-mùa-xuân'' dễ ghét của tui ơi !
Hận Nước, hận nhà, thù này phải trả
Xin hãy chờ nhau dưới trăng sao Vỹ Dạ
Hãy đợi nhau côi núi Ngự Bình
Một ngày rất gần rực rỡ ánh bình minh
Cách mạng bùng lên xé tan cờ máu
Trên Phú Vân Lâu phấp phới lá Quốc Kỳ yêu dấu
Tui sẽ tìm O, tìm lại mùa xuân
Tui choàng lên tóc O vương miện giai nhân
Thay cho dải khăn sô mấy chục năm bi lụy
Chờ tui, xin hãy chờ tui O hỉ !
5/13/17
Lời giới thiệu của Cao Lân:
Tác giả bài thơ "Lệ Xuân" là một Sĩ quan QLVNCH, người vượt thoát khỏi chế độ CSVN sau ngày 30-4-1975, và tác giả cũng có Cha và Mẹ bị kẹt lại Việt Nam. Thế nhưng, khi thân phụ bị tù Việt cộng, rồi bị bệnh qua đời, cũng như khi mẫu thân bị bệnh nặng trước khi tạ thế; nhưng tác giả đã quyết liệt không về nước, và cũng cần nói thêm, tác giả là một người đã thành công nơi xứ người, có công ăn việc làm vững chắc, nhà cửa cho thuê, vì e rằng, có thể có người sẽ cho rằng: “Thế Huy vì không có tiền về Việt Nam nên nói dóc”.
Lệ Xuân - Thế Huy
Tết đến nơi nào rộn pháo Xuân,
Paris mây xám, tuyết rơi buồn.
Sông Seine lờ lững ngày Đông giá,
Tê tái lòng tôi, lạnh buốt thân.
Tôi đứng nơi này vọng cố hương,
Bên bờ xa tắp Thái Bình Dương.
Người thân cách trở ngàn xa ấy,
U ám, âu sầu, bao xót thương!
Tôi nhận tin qua chuyện nát lòng,
Cha già, Mẹ ốm khóc chờ mong.
Bao năm xa cách niềm nhung nhớ,
Mẹ suốt ngày đêm luôn ngóng trông!
Mẹ hỡi! Con đành lỗi đạo thôi,
Niềm đau, hận tủi ngất mây đồi.
Cho con sống trọn đời trung nghĩa,
Chữ hiếu, nghìn năm môi mím môi!
Con chết, xin người thiêu xác khô,
Gửi về bên Mẹ, rắc quanh mồ.
Cho con chuộc lỗi không về nước,
Đứng cạnh bên Người như ước mơ!
Tết đến làm con thêm xót xa,
Đau thương vong quốc kẻ không nhà!
Cho con khóc ngất hầu vơi lệ,
Đất nước mà con luôn thiết tha.
Dù sống một giây với kẻ thù,
Lòng con nghẹn uất đến ngàn thu.
Con đòi công lý cho người chết,
Con hận muôn đời quân Ác - Ngu!”
Thế Huy Paris
5/12/2017
Bài thơ của người vừa đi tù "Cải Tạo" về:
Ta về -Tô Thùy Yên
Ta về một bóng trên đường lớn
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai
Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ
Mười năm đá cũng ngậm ngùi thay
Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp
Chốn rừng thiêng ỉm tiếng nghìn thu
Mười năm mặt sạm soi khe nước
Ta hóa thân thành vượn cổ sơ
Ta về qua những chuông cùng phá
Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may
Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ
Nghe tàn cát bụi tháng năm bay
Chỉ có thế. Trời câm đất nín
Đời im lìm đóng váng xanh xao
Mười năm, thế giới già trông thấy
Đất bạc màu đi, đất bạc màu
Ta về như bóng chim qua trễ
Cho vội vàng thêm gió cuối mùa
Ai đứng trông vời mây nước đó
Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ
Một đời được mấy điều mong ước
Núi lở sông bồi đã mấy khi
Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động
Mười năm, cổ lục đã ai ghi
Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
Cảm ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ nỗi lẻ loi
Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa
Làng ta ngựa đá đã qua sông
Người đi như cá theo con nước
Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng
Ta về như lá rơi về cội
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
Chút rượu hồng đây xin rưới xuống
Giải oan cho cuộc biển dâu này
Ta khóc tạ ơn đời máu chảy
Ruột mềm như đá dưới chân ta
Mười năm chớp bể mưa nguồn đó
Người thức mong buồn tận cõi xa
Ta về như hạt sương trên cỏ
Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời
Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt
Tội tình chi lắm nữa người ơi
Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ
Mười năm người tỏ mặt nhau đây
Nước non ngàn dặm bèo mây hỡi
Đành uống lưng thôi bát nước mời
Ta về như sợi tơ trời trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng hanh
Ai gọi ai đi ngoài cõi vắng
Dừng chân nghe quặn thắt tâm can
Lời thề buổi ấy còn mang nặng
Nên mắc tình đời cởi chẳng ra
Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ
Mười năm ta vẫn cứ là ta
Ta về như tứ thơ xiêu tán
Trong cõi hoang đường trắng lãng quên
Nhà cũ mừng còn nguyên mái, vách
Nhện giăng, khói ám, mối xông nền
Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ
Nhà thương-khó quá sống thờ ơ
Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ
Khách cũ không còn, khách mới thưa
Ta về khai giải bùa thiêng yểm
Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi
Hãy kể lại mười năm chuyện cũ
Một lần kể lại để rồi thôi
Chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn
Thăm hỏi từng cây, những nỗi nhà
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở ?
Mười năm, cây có nhớ người xa ?
Ta về như đứa con phung phá
Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu
Mười năm, con đã già trông thấy
Huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu
Con ngẫm lại đời con thất bát
Hứa trăm điều một chẳng làm nên
Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn
Giọt lệ sương thầm khóc biến thiên
Ta về như tiếng kêu đồng vọng
Rau mác lên bờ đã trổ bông
Cho dẫu ngàn năm em vẫn đứng
Chờ anh như biển vẫn chờ sông
Ta gọi thời gian sau cánh cửa
Nỗi mừng giàn giụa mắt ai sâu
Ta nghe như máu ân tình chảy
Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau
Ta về dẫu phải đi chân đất
Khắp thế gian này để gặp em
Đau khổ riêng gì nơi gió cát
Thềm nhà bụi chuối thức thâu đêm
Cây bưởi xưa còn nhớ, trắng hoa
Đêm chưa khuya quá hỡi trăng tà
Tình xưa như tuổi già không ngủ
Thức trọn, khua từng nỗi xót xa
Ta về như giấc mơ thần bí
Tuổi nhỏ đi tìm một tối vui
Trăng sáng soi hồn ta vết phỏng
Trọn đời nỗi nhớ sáng khôn nguôi
Bé ơi, này những vui buồn cũ
Hãy sống, đương đầu với lãng quên
Con dế vẫn là con dế ấy
Hát rong bờ cỏ giọng thân quen
Ta về như nước Tào Khê chảy
Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ
Thân thích những ai giờ đã khuất
Cõi đời nghe trống trải hơn xưa
Người chết đưa ta cùng xuống mộ
Đâu còn ai nữa đứng bờ ao
Khóc người ta khóc ta rơi rụng
Tuổi hạc ôi ngày một một hao
Ta về như bóng ma hờn tủi
Lục lại thời gian kiếm chính mình
Ta nhặt mà thương từng phế liệu
Như từng hài cốt sắp vô danh
Ngồi đây nền cũ nhà hương hỏa
Đọc lại bài thơ thủa thiếu thời
Ai đó trong hồn ta thổn thức
Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi
Ta về như hạc vàng thương nhớ
Một thủa trần gian bay lướt qua
Ta tiếc đời ta sao hữu hạn
Đành không trải hết được lòng ta.
Tô Thùy Yên
5/7/17
Bài thơ tặng P H, người vợ hiền của tôi, nhân dịp "25th Anniversary", 3/10/98
NẮM TAY NHAU - Phạm Thành
Hai mươi lăm năm nghĩa tình trọn vẹn.
Suốt cuộc đời thề nguyện nắm tay nhau.
Dìu nhau đi, qua những ngày sóng gió.
Bế bồng con, thao thức suốt đêm thâu.
Nay con lớn như hoa mùa xuân thắm.
Tương lai mình như tia sáng bình minh.
Nắm tay nhau dào dạt những ân tình.
Cùng nhau bước trên đoạn đường hoa bướm
Thương tặng P H
Thành
Hoa Kỳ, March 10 1998
4/27/17
Trần Quốc Bảo
viết cho ngày Quốc Hận 30 tháng 4
viết cho ngày Quốc Hận 30 tháng 4
SÀIGÒN ƠI!
Người yêu ơi!
Đêm hằng đêm tương tư lưu luyến
Từng giờ, từng phút ray rứt nhớ thương
Sàigòn chân tình thoải mái
Sàigòn rực rỡ yêu đương
Sàigòn bừng bừng sức sống
Sàigòn đầy ắp kỷ niệm của năm tháng xa xưa mãi mãi sinh động trong tôi
Xa Sàigòn một khoảng cách khá lớn, cả không gian lẫn thời gian
Nhưng vẫn thường thấy Sàigòn ẩn hiện thấp thoáng đâu đây
Trong vạt nắng hồng
Làn gió mát
Và những đám mây chiều lang thang trên đỉnh núi
Khi mộng mị
Lúc say sưa
Hoặc phút giây thần trí lạc khỏi vùng thể xác
Từng thoáng bất chợt
Tôi đã trở về Sàigòn
Gặp lại người em sầu mộng
Gặp lại phố phường quen thuộc
Những cột đèn
Nhà thờ Đức Bà, khu Bàn Cờ, viện Hóa Đạo
cầu Thị Nghè, Dòng Chúa Cứu Thế, chợ Bến thành
Bến tàu
Và trường học thân yêu
Và công viên kỷ niệm
Muôn mầu muôn vẻ huy hoàng kiều diễm của Sàigòn thuở xưa hiện rõ rệt nơi tiềm thức
Tôi chìm vào Sàigòn
Giấc mơ Sàigòn quấn quyện trong ký ức
Sàigòn tràn ngập hồn tôi
Mỗi buổi sáng
Thức dậy ngỡ ngàng với sự hiện diện của mình ở miền đất tạm dung
Nơi đây … Thủ đô xứ người, kiến trúc đồ sộ, ánh sáng chói chang, âm thanh xa lạ
Tất cả không quen thuộc, không luyến thương
Chỉ thấy thờ ơ lạnh nhạt
Biết tìm đâu chút ấm áp cho tâm hồn viễn xứ
Tôi như người nghèo hèn lạc vào cung điện xa hoa
Như kẻ mồ côi ăn nhờ ở đậu trong gia đình hạnh phúc
Nỗi buồn mênh mông dâng lên
Dìm tôi xuống vực thẳm
Cô đơn
Với mối sầu bất tận dưới đáy đại dương
Mỗi khi màn đêm buông xuống
Trút bỏ thực tại phiền toái
Nhắm mắt lại
Thì dần dần Sàigòn hiện ra
Tôi nhìn Quê Hương tôi:
- Con đường Nhà Thờ Chí Hòa
Cây Thánh Giá cẩm thạch ở nghĩa trang Thánh Minh, nấm mộ cha mẹ, nơi tụ họp đông đảo của gia đình, họ hàng quyến thuộc
Chiếc bình bông cuối mộ sứt mẻ chưa thay mới
Cỏ đầu mộ quá cao chưa cắt xén.
Tôi không mất mát một chút hình ảnh nhỏ bé nào của Sàigòn
Chắt chiu cất giữ từng kỷ niệm vàng son
Tựa kẻ thất tình ủ ấp tôn thờ bóng dáng người yêu
Tôi mang tâm trạng lữ hành đói khát giữa sa mạc
bỗng nhìn thấy ảo ảnh dòng suối ngọt ngào
Sàigòn ơi!
Người yêu ơi!
Tháng năm dài sống đời lưu vong
Qua từng giấc mơ thảng thốt
Chợt mê chợt tỉnh
Đã bao lần được về bên người
Người em tóc dài
Sáng chủ nhật, giọng em cao vút lời Thánh ca trong Vương Cung Thánh đường
Chiều mưa Sàigòn xám đục
Em đi học về
Gió thổi tà áo trắng bay bay
Đã bao lần với ác mộng kinh hoàng
Sài gòn rực lửa
Thiếu phụ chờ đón trực thăng, gục xuống bên xác chồng đẫm máu
Bà mẹ già vuốt mắt con yêu
Em bé mồ côi trong đống rác,
và từng đoàn dân lành tả tơi chạy giặc ồ ạt tràn về Thủ đô
Đã bao lần gặp hồn mình trong mộng
Dựng lại ước vọng lớn của người chiến binh thuở nào
Với vũ khí
Với nhung y
Sừng sững đứng trấn ngoài biên ải
Dương cao lá Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa nơi biên thành
Giữ thanh bình cho Quê Hương
Đem yên vui cho dân tộc
. . . . . . . . . . .
Hỡi Ngọc Trân Châu
Người em nghìn trùng xa cách
Thương em biết mấy cho vừa
Sàigòn yêu ơi!
Mệnh trời oan nghiệt. Vận nước điêu linh
Tháng Tư đen
Đất Nước Quê Hương lọt vào tay giặc thù
Biết nói sao nên lời
Mộng lớn không thành rồi
Chỉ mơ tới em thôi!
Giờ này đây
Việt Nam chìm trong hỏa ngục
Sàigòn đổi tên
Người yêu tôi không còn đi trên Công lý, Tự do
Lời ca tiếng nhạc im lìm, nụ cười đã tắt, ánh mắt âu lo
Qủy đỏ xâm phạm Thánh thất, đào xới nghĩa trang
Biến Quê Hương thành nhà tù vĩ đại
Toàn dân đói khổ nhục nhằn
Sàigòn ơi!
Giờ phút em hấp hối
Trang lịch sử đen tối khởi đầu
Tôi ôm niềm đắng cay bi phẫn ra đi
Giã biệt em với hành trang là nỗi đau qúa lớn
Hôm nào như mới hôm qua
Tầu đến sông Nhà Bè, nhìn lại Sàigòn
Pháo kích liên hồi hướng Phi trường Tân Sơn Nhứt
Tia lửa vọt lên nền mây u ám
Kho đạn Thành tuy hạ phát nổ dữ dội. Rúng động Thủ đô
Ánh lửa hồng bao phủ em yêu
Tôi ôm uất hận lặng đi như người mất trí
Con tầu đi xa
Đi xa dần
Đến hải phận quốc tế, mưa rơi tầm tã
Thượng Đế cũng nhỏ lệ cho Quê Hương Việt Nam khổ nạn
Đứng trên boong tôi nhìn mãi về em
Tất cả Sàigòn chỉ còn là đốm sáng nhỏ
Lẫn vào sóng nước, mưa đêm
Em yêu ơi!
Bây giờ em ở đâu
Có phải trên từng xanh bát ngát kia
Em đang gửi từ Sàigòn đến cho tôi những làn khói mây màu xám.
Sàigòn yêu dấu ơi!
Có phải mây trời lang thang đó in đẫm hình ảnh em tôi.
Trong thăm thẳm đêm đen . tôi vẫn niềm tin tha thiết
Trời cao che chở, Hồn thiêng sông núi phù trì
Một ngày rất gần, toàn dân vùng lên mãnh liệt, dành lại sự sống cho Quê hương
tôi sẽ trở về với em
Saigòn yêu dấu ơi!
Xa Sàigòn một khoảng cách khá lớn, cả không gian lẫn thời gian
Nhưng vẫn thường thấy Sàigòn ẩn hiện thấp thoáng đâu đây
Trong vạt nắng hồng
Làn gió mát
Và những đám mây chiều lang thang trên đỉnh núi
Khi mộng mị
Lúc say sưa
Hoặc phút giây thần trí lạc khỏi vùng thể xác
Từng thoáng bất chợt
Tôi đã trở về Sàigòn
Gặp lại người em sầu mộng
Gặp lại phố phường quen thuộc
Những cột đèn
Nhà thờ Đức Bà, khu Bàn Cờ, viện Hóa Đạo
cầu Thị Nghè, Dòng Chúa Cứu Thế, chợ Bến thành
Bến tàu
Và trường học thân yêu
Và công viên kỷ niệm
Muôn mầu muôn vẻ huy hoàng kiều diễm của Sàigòn thuở xưa hiện rõ rệt nơi tiềm thức
Tôi chìm vào Sàigòn
Giấc mơ Sàigòn quấn quyện trong ký ức
Sàigòn tràn ngập hồn tôi
Mỗi buổi sáng
Thức dậy ngỡ ngàng với sự hiện diện của mình ở miền đất tạm dung
Nơi đây … Thủ đô xứ người, kiến trúc đồ sộ, ánh sáng chói chang, âm thanh xa lạ
Tất cả không quen thuộc, không luyến thương
Chỉ thấy thờ ơ lạnh nhạt
Biết tìm đâu chút ấm áp cho tâm hồn viễn xứ
Tôi như người nghèo hèn lạc vào cung điện xa hoa
Như kẻ mồ côi ăn nhờ ở đậu trong gia đình hạnh phúc
Nỗi buồn mênh mông dâng lên
Dìm tôi xuống vực thẳm
Cô đơn
Với mối sầu bất tận dưới đáy đại dương
Mỗi khi màn đêm buông xuống
Trút bỏ thực tại phiền toái
Nhắm mắt lại
Thì dần dần Sàigòn hiện ra
Tôi nhìn Quê Hương tôi:
- Con đường Nhà Thờ Chí Hòa
Cây Thánh Giá cẩm thạch ở nghĩa trang Thánh Minh, nấm mộ cha mẹ, nơi tụ họp đông đảo của gia đình, họ hàng quyến thuộc
Chiếc bình bông cuối mộ sứt mẻ chưa thay mới
Cỏ đầu mộ quá cao chưa cắt xén.
Tôi không mất mát một chút hình ảnh nhỏ bé nào của Sàigòn
Chắt chiu cất giữ từng kỷ niệm vàng son
Tựa kẻ thất tình ủ ấp tôn thờ bóng dáng người yêu
Tôi mang tâm trạng lữ hành đói khát giữa sa mạc
bỗng nhìn thấy ảo ảnh dòng suối ngọt ngào
Sàigòn ơi!
Người yêu ơi!
Tháng năm dài sống đời lưu vong
Qua từng giấc mơ thảng thốt
Chợt mê chợt tỉnh
Đã bao lần được về bên người
Người em tóc dài
Sáng chủ nhật, giọng em cao vút lời Thánh ca trong Vương Cung Thánh đường
Chiều mưa Sàigòn xám đục
Em đi học về
Gió thổi tà áo trắng bay bay
Đã bao lần với ác mộng kinh hoàng
Sài gòn rực lửa
Thiếu phụ chờ đón trực thăng, gục xuống bên xác chồng đẫm máu
Bà mẹ già vuốt mắt con yêu
Em bé mồ côi trong đống rác,
và từng đoàn dân lành tả tơi chạy giặc ồ ạt tràn về Thủ đô
Đã bao lần gặp hồn mình trong mộng
Dựng lại ước vọng lớn của người chiến binh thuở nào
Với vũ khí
Với nhung y
Sừng sững đứng trấn ngoài biên ải
Dương cao lá Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa nơi biên thành
Giữ thanh bình cho Quê Hương
Đem yên vui cho dân tộc
. . . . . . . . . . .
Hỡi Ngọc Trân Châu
Người em nghìn trùng xa cách
Thương em biết mấy cho vừa
Sàigòn yêu ơi!
Mệnh trời oan nghiệt. Vận nước điêu linh
Tháng Tư đen
Đất Nước Quê Hương lọt vào tay giặc thù
Biết nói sao nên lời
Mộng lớn không thành rồi
Chỉ mơ tới em thôi!
Giờ này đây
Việt Nam chìm trong hỏa ngục
Sàigòn đổi tên
Người yêu tôi không còn đi trên Công lý, Tự do
Lời ca tiếng nhạc im lìm, nụ cười đã tắt, ánh mắt âu lo
Qủy đỏ xâm phạm Thánh thất, đào xới nghĩa trang
Biến Quê Hương thành nhà tù vĩ đại
Toàn dân đói khổ nhục nhằn
Sàigòn ơi!
Giờ phút em hấp hối
Trang lịch sử đen tối khởi đầu
Tôi ôm niềm đắng cay bi phẫn ra đi
Giã biệt em với hành trang là nỗi đau qúa lớn
Hôm nào như mới hôm qua
Tầu đến sông Nhà Bè, nhìn lại Sàigòn
Pháo kích liên hồi hướng Phi trường Tân Sơn Nhứt
Tia lửa vọt lên nền mây u ám
Kho đạn Thành tuy hạ phát nổ dữ dội. Rúng động Thủ đô
Ánh lửa hồng bao phủ em yêu
Tôi ôm uất hận lặng đi như người mất trí
Con tầu đi xa
Đi xa dần
Đến hải phận quốc tế, mưa rơi tầm tã
Thượng Đế cũng nhỏ lệ cho Quê Hương Việt Nam khổ nạn
Đứng trên boong tôi nhìn mãi về em
Tất cả Sàigòn chỉ còn là đốm sáng nhỏ
Lẫn vào sóng nước, mưa đêm
Em yêu ơi!
Bây giờ em ở đâu
Có phải trên từng xanh bát ngát kia
Em đang gửi từ Sàigòn đến cho tôi những làn khói mây màu xám.
Sàigòn yêu dấu ơi!
Có phải mây trời lang thang đó in đẫm hình ảnh em tôi.
Trong thăm thẳm đêm đen . tôi vẫn niềm tin tha thiết
Trời cao che chở, Hồn thiêng sông núi phù trì
Một ngày rất gần, toàn dân vùng lên mãnh liệt, dành lại sự sống cho Quê hương
tôi sẽ trở về với em
Saigòn yêu dấu ơi!
Trần Quốc
Bảo
Richmond,VA4/17/17
Nhớ Hà Tiên - Trần Quốc Bảo
Hà Tiên thơ mộng
Lòng luôn se sắt
nhớ Hà-Tiên
Một vùng đất nước
như tranh vẽ
Nổi tiếng kỳ
quan, đẹp tự nhiên
“Thập cảnh Hà-Tiên”
rất mộng mơ
Mạc-Thiên-Tích xuất
thần đề thơ
Tao đàn lưu bút
Chiêu-Anh-Các
Địa lý lừng danh
tự thuở giờ!
Đông-Hồ rực rỡ ánh
bình minh
Sóng nhẹ ôm mây
gió hữu tình
Thoảng tiếng chuông
Phù-Dung cổ tự
Gợi niềm vui, cuộc
sống thanh bình
Hướng Tây hải đảo
là Kim-Dự
Nhuộm sắc vàng
hoe buổi xế tà
Hải điểu muôn phương
về hội tụ
Người và chim quyến
luyến hài hòa
Vách núi chở che
vùng đất màu
Hướng Nam, sừng sững
ngọn Tô-Châu
Chập chùng Ngũ-Hổ
sườn Tây Bắc
Bão tố trùng khơi
cũng chẳng sao
Hà-Tiên còn mãi
nét hoang sơ
Du khách về thăm ắt
chẳng ngờ
Chiêm ngưỡng Châu-Nham,
vùng Đá-Dựng
Lạc vào tiên cảnh,
tưởng như mơ
Rêu phong cửa động
thêm u tịch
Thạch nhũ muôn mầu
lóng lánh soi
Tiếng gió vi vu lời
cổ tích
Cung đàn giọt nước
nhịp nhàng rơi
Tích chuyện, Thạch-Sanh
chàng dũng sĩ
Ra tay hào hiệp
giúp cho đời
Nơi đây đá núi hình
kỳ dị
Phảng phất hình
dung bóng dáng người
Lưng chừng núi, có hang xuyên trống
Gió thổi mây trời
hun hút qua
Mang biệt danh “Thôn-Vân
Thạch-Động”
Nghĩa là: “Hang
đá nuốt mây sa”
Hà-Tiên, gái đẹp
quê Hòn-Trẹm
Cát trắng màu da,
rám
má hồng
Cốt cách ngư nhân,
thường biến hiện
Tìm em, đêm cứ đến
Hòn-Chông!
Vàng son nét sử, đất
Hà-Tiên
Đoàn Nghĩa quân hơn
trăm chiến thuyền,
Theo tướng Nguyễn-Trung-Trực
chống
Pháp
Mật khu Ba-Trại núi
Hang-Tiền
Nguyễn-Ánh một thời
đã ẩn thân
Sau Hòn-Phụ-Tử dưỡng
nuôi quân
Hà-Tiên chốn “địa
linh nhân kiệt”
Triều Nguyễn tự nơi
đây xuất trần.
Lăng Mạc-Cửu đời đời
tưởng vọng
Lưu danh thiên cổ
Vị Thần Linh
“Nhất Môn Trung
Nghiã Gia Thinh Trọng”
“Thất Điệp Phiên
Hoàn Quốc Sủng Vinh”
Giang sơn cẩm tú
Nước non ta
Bắc Việt vang
danh Đảo-Cát-Bà
Nam Việt có Hà-Tiên
thắng cảnh
Sánh bằng ngọc bích
giữa phù sa
Lưu lạc tha phương
đến chốn này
Hà-Tiên ơi hỡi!...nhớ
nhung thay!
Một mai ta sẽ về
Hòn-Trẹm
Liệu có còn “Hang
đá nuốt mây”?
TRẦN
QUỐC BẢO
Richmond,
VA.
04/6/7
ĐỊNH NGHĨA ĐẢNG - Ngô Minh Hằng
Đặt mình lên đỉnh, tưởng mình caoBóp cổ muôn dân máu lệ trào
Bắc Pó ba hoa khoe sự nghiệp
Ba Đình gian dối kể công lao
Côn đồ, bất nghĩa không bền vững
Quỷ quyệt, phi nhân sẽ đổ nhào
Từ trẻ đến già khinh lũ đảng
Một bày tay búa lại tay dao !
Ngô Minh Hằng
Họa thơ Ngô Minh Hằng - Người Lính VNCH Nguyễn Thị Bé Bảy
ĐẢNG VIỆT CỘNG
Thấp tè, đảng dốt, tưởng đâu cao
Khắp nước oan khiên uất hận tràoKẻ khóc, tống ngay vào đáy ngục
Người than, đưa thẳng đến nhà lao
Gian tham áp đặt, dân không phục
Bất khuất vùng lên, đảng phải nhào
Thế giới mấy ai còn thích cộng ?
Ngoại trừ những bọn búa cùng dao !!!
Người Lính VNCH Nguyễn Thị Bé Bảy
03/2/7 Trần Quốc Bảo
Chuyện Tình Cô Gái Phú-Yên
Anh lính chiến Sư-Đoàn 23
Hành quân Khánh-Hoà
Gặp cô gái Phú-Yên.
Vừa đẹp, vừa hiền
Ái tình chớm nở, mối tơ duyên đậm đà
Thương ai ăn nói mặn mà
Anh vượt Đèo-Cả, anh ra thăm nàng
Em đợi anh ở bến Đà-Rằng.
Em đợi anh ở bến Đà-Rằng.
- Đan tay tình tự
Ta đi giữa hai hàng dừa xanh
Tuyệt vời bãi biển Phú-Yên
Sóng hiền ôm bờ cát
Cùng nhau tắm mát hồn nhiên
Nhìn lên Núi-Chúa, em nặng lời nguyền:
“Trao người chiến sĩ mối duyên trọn đời!”
Anh sung sướng nghẹn lời
Hôn em giữa trùng khơi sóng gió
- Tắm xong. Vào quán nhỏ
Lính nghèo nhưng chịu chơi
Đãi em xoài tượng Xuân-Đài
Sơn-Hoà đặc sản, mía lùi thịt nai
Món ngon có một, không hai
Nổi danh sò huyết, bắt ngoài đầm Ô-Loan.
Rồi … nàng đưa anh chàng về Tuy-An
Thưa trình cha mẹ, để những lo toan mối tình
- Ba ngày phép qua thật nhanh
Nắm tay bịn rịn, tiễn anh trở về
Miệng cười … bỗng lệ đầm đìa!
Nghẹn ngào nhắc lại lời thề
Cầu mong anh chiến thắng
Có ngày về Phú-Yên
Để em giữ trọn lời nguyền
“Trao người chiến sĩ mối duyên trọn đời!”
--o--
Sao bây giờ mỗi đứa một nơi
Chưa có chồng, mà goá bụa
Để em cô đơn một góc trời Phú-Yên … !
Trần Quốc Bảo
Richmond, VA.
01/19/17 Trần Quốc Bảo
ĐINH DẬU HỒI XUÂN
Trời già trời cũng vẫn
hồi xuân
Con giáp theo vòng quay
góp phần
Khỉ đột mãn thời thôi
tống cựu
Gà cồ khởi vận được
nghinh tân
Âm dương sinh hóa duyên muôn vật
Thời khắc luân chuyền
kiếp thế nhân
Sống đến tuổi nào vui
tuổi nấy
Đầu Năm Chúc TếT, thảo
đôi vần
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
01/07/17 Trần Quốc Bảo
Tôi đi lang thang
Trên đường phố lạ
Ở đây xuân về
Tuyết rơi trắng xóa
Đất trời che mặt ngủ yên
Nét chì xám hai hàng cây trụi lá
Vẽ đường vào công viên
Những hạt mưa bụi và những giọt sương
Đọng trên giây điện
Lấp lánh đèn vàng như xâu chuỗi kim cương
Miệng cống bốc hơi
Mái nhà quyện khói
Hàng xe phủ tuyết nằm bên đường
Riêng có con chim cardinal đỏ chói
Đậu trên vai tượng đá
Chia lạnh xẻ buồn với kẻ tha hương
Gió hun hút từng cơn buốt giá
Đem xuân đi khắp nẻo đường
Trải rét mướt trên mặt hồ đông đá
Ẩn mơ hồ trong tơ khói vấn vương
Xuân về đây - không hoa không lá
Vạn vật thờ ơ
Xuân xa lạ
Khách phong sương chợt thấy dạ bồi hồi
Xuân ơi ! xuân
Từ lâu đã mất xuân rồi
Bao giờ xuân thắm quê tôi trở về?
Trên đường phố lạ
Ở đây xuân về
Tuyết rơi trắng xóa
Đất trời che mặt ngủ yên
Nét chì xám hai hàng cây trụi lá
Vẽ đường vào công viên
Những hạt mưa bụi và những giọt sương
Đọng trên giây điện
Lấp lánh đèn vàng như xâu chuỗi kim cương
Miệng cống bốc hơi
Mái nhà quyện khói
Hàng xe phủ tuyết nằm bên đường
Riêng có con chim cardinal đỏ chói
Đậu trên vai tượng đá
Chia lạnh xẻ buồn với kẻ tha hương
Gió hun hút từng cơn buốt giá
Đem xuân đi khắp nẻo đường
Trải rét mướt trên mặt hồ đông đá
Ẩn mơ hồ trong tơ khói vấn vương
Xuân về đây - không hoa không lá
Vạn vật thờ ơ
Xuân xa lạ
Khách phong sương chợt thấy dạ bồi hồi
Xuân ơi ! xuân
Từ lâu đã mất xuân rồi
Bao giờ xuân thắm quê tôi trở về?
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Richmond, Virginia
12/23/16 Trần Quốc Bảo
Xóa Nợ Cho Chồng
Trần Quốc Bảo
Ngày “Ngọc-Khánh” (*) tính Sổ-Đời với vợ
(Như ngày xưa, tính Sổ-Nợ Quân trường
Ăn chịu dài dài, trong Câu lạc bộ
Cuối tháng trừ tiền, sạch bách đồng lương!)
*
Em ngồi xuống đây, nghe anh tổng kết
Hơn nửa thế kỷ, mình kết duyên nhau
Nợ vợ cái gì, khai ra bằng hết
Tính gọn một lần, cho đẹp về sau:
*
Anh nợ em: một nụ hôn ngày trước
Thuở tóc buông dài, lả lướt bờ vai
Trên Cung Thánh, cùng
trao lời thề ước
Sáu chục năm rồi, vợ chẳng đơn sai
*
Anh nợ em: một trái tim hồng thắm
Bị anh bỏ bùa, say đắm yêu thương
Biết tẩy chồng, anh chàng ba gai lắm
Vẫn tỉnh bơ, trao nguyên đóa Bạch Hường
*
Anh nợ em: những tiếng rên đau đẻ
Xé ruột gan, mồ hôi chảy ròng ròng
Nở nụ cười, khi được nhìn thấy “Bé”
Tay run run, ôm con đỏ lọt lòng
*
Anh nợ em: một bọc đầy tã trắng
Quấn gọn gàng cho từng đứa con thơ
Ông bố cả năm, tiền đồn xa vắng
Lũ con nay thành đạt cả… Ai ngờ!
*
Anh nợ em: những ngày nơi tiền tuyến
Vợ ở nhà, lần Tràng chuỗi Mân Côi
Đêm hằng đêm, dâng lời kinh cầu nguyện
Trong khi chồng bom đạn, tưởng trò chơi
*
Anh nợ em: ngày huy chương trước ngực
Về Thủ Đô, mừng chiến thắng reo hò
Vợ ở nhà bên mâm cơm, chờ chực
Chồng đêm về, say ngủ thẳng ro ro
*
Anh nợ em: ngày bị thương gục xuống
Trực thăng bốc về Bệnh xá hậu phương
Lúc tỉnh dậy, chồng giật mình luống cuống
Thấy vợ ngồi ngủ gục, sát chân giường
*
Anh nợ em: những gói qùa nho nhỏ
Chồng ở tù vợ đem tới thăm nuôi
Một tay ẵm con, một tay xách giỏ
*
Nhận quà, mà răng cắn bật máu môi
Anh nợ em: những tháng năm Hải ngoại
Chồng chỉ làm thơ, uống rượu tiêu sầu
Vợ tảo tần, quên tuổi thời con gái
Quên cả thời gian, bạc tóc trên đầu
*
Anh nợ em: chuyện đường kim mũi chỉ
Chuyện gối chăn, bếp núc, chuyện quét nhà
Chồng cứ tà tà, ăn no ngủ kỹ
Họp bạn họp bè, nhậu nhoẹt, ba hoa
*
Sáu mươi năm, tính Sổ-Đời với vợ
Cả vốn lẫn lời, nhiều qúa xá nhiều!
Nói dại nhé … lỡ một ngày quịt nợ
Xuôi hai tay, hồn chắc khỏi phiêu diêu!?
*
Ghé tai chồng, vợ thì thào cởi mở
Xí xóa cho anh! dù nợ bao nhiêu!
Qùy gối ăn năn, chồng hôn chân vợ
Em yêu ơi, anh … số đẻ bọc điều!
Trần Quốc Bảo
Richmond, VA.
(*) “Ngọc Khánh” = Kỷ niệm 60 năm Hôn Nhân
__._,_.___
Trần Quốc Bảo & Nhất Hùng
Chúc Mừng
Tân Niên 2017 & Năm Mới Đinh Dậu
"ĐINH DẬU" KHAI BÚT
Đón chào Năm Mới dạ bần thần
Lẫn lộn buồn vui chuyện thế nhân
Trò khỉ nhố nhăng đêm tống cựu
Tiểng gà rộn rã sáng nghinh tân
Quê hương mộng ước chờ Đinh Dậu
Dân tộc u hoài trọn Bính Thân
Đất khách giao thừa ngồi độc ẩm
Ý thơ khai bút cũng phân vân
Trần Quốc Bảo & Nhất Hùng
11/12/2016
Trần Quốc Bảo (Richmond, VA)
Cuối tuần mời Qúy Hữu đọc bài thơ “TUYÊN CÁO CHỦ QUYỀN ĐẤT NƯỚC VIỆT NAN” của Danh Tướng Lý Thường Kiệt (1036-1105)\
***
Nam Quốc Sơn Hà
Lý Thường Kiệt
南國山河
南國山河南帝居
截然定分在天書
如何逆虜來侵犯
汝等行看取敗虛
李常傑
Nam Quốc Sơn Hà
Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại Thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư
Lý Thường Kiệt (**)
Bài dịch của Trần Quốc Bảo (Richmond, VA)
Giang Sơn nước Việt Nam
Hiển nhiên phân định bởi Trời
Giang sơn nước Việt của (*)người Việt Nam
Nhược bằng địch quốc xâm lăng
Truyền đời chúng sẽ bại vong tan tành
(*) Dịch theo xưa:
Giang sơn nước Việt vua người Việt Nam
(**)Lý Thường Kiệt (1036-1105) là danh tướng đời nhà Lý (Lý Nhân Tôn), có công, 2 lần dẹp yên quân Chiêm (1069 và 1104) và đánh tan quân nhà Tống (1075-1078).
Khi khởi binh đánh đuổi quân Tầu xâm lược, Ông làm bài thơ “Nam Quốc sơn nhà” để” Tuyên cáo chủ quyền Đất Nước Việt Nam” và kích thích lòng dân quân quyết một lòng diệt thù cứu nước.
10/28/2016
Ngục Trung Huyết Thư của Cụ Phan Chu Trinh (1910)
– Tháng 10 - Tuần Lể Quốc Khánh VNCH –
Kính
mời Qúy Hữu đọc lại Huyết Thư của Cụ Phan Chu Trinh viết tại Côn Đảo, (1910), gửi lén về trong Nước cho các Sĩ phu Việt nam thuở ấy Nước nhà đang bị Pháp cai trị.
Nội tình Nước ta hiện nay, trong gông cùm cộng sản cũng chẳng khác, mà chắc chắn còn trăm phần nghiệt ngã hơn. Sau một trăm năm - Lời tâm huyết thiết tha của Cụ Phan nay còn nguyên ý nghĩa. Xin mời đọc:
Chí Thành Thông Thánh
至 誠 通 聖
Hình Cụ Phan (xin mở Attach.)
至 誠 通 聖 (*)
世 事 迴 頭 已 一 空
江 山 無 淚 泣 英 雄
萬 家 奴 隸 強 權 下
八 股 文 章 睡 夢 中
長 此 百 年 甘 唾 罵
更 知 何 日 出 牢 籠
諸 君 未 必 無 心 血
試 向 斯 文 看 一 通
潘 珠 征
(*)
Ngục trung Huyết thơ của Cụ Phan Chu Trinh ,
từ Côn đảo gửi lén về cho các sĩ phu ở trong Nước (1910)
Chí thành thông thánh
Thế sự hồi đầu dĩ nhất không,
Giang sơn vô lệ khấp anh hùng.
Vạn gia nô lệ cường quyền hạ,
Bát cổ văn chương thuỵ mộng trung.
Trường thử bách niên cam thoá mạ,
Cánh tri hà nhật xuất lao lung?
Chư quân vị tất vô tâm huyết,
Thí hướng tư văn khán nhất thông.
Phan Chu Trinh
Bản dịch của Trần Quốc Bảo (Richmond, VA)
Lời Rất Thành,
Mong Thấu Tới Thần Thánh.
Ngẫm sự đời, âu một số không
Núi
sông cạn lệ khóc anh hùng
Cường quyền thì hiếp dân nô lệ
Kẻ sĩ lại văn thơ viển vông
Suốt cả trăm năm đầy xỉ nhục
Bao
giờ một sớm thoát xiềng gông
Lẽ đâu bạn chẳng người tâm huyết
Liệu đọc thơ này có cảm thông?
10/15/2016
Anh Hùng Hào Kiệt
英 雄 豪 傑
Thơ:
Phan Bội Châu (*)
英 雄 豪 傑
飄 蓬 我 輩 各 他 鄉
辛 苦 偏 君 分 外 嘗
性 命 幾 回 頻 死 地
鬚 眉 三 度 入 囹 堂
驚 人 事 業 天 陶 鑄
不 世 風 雲 帝 主 張
假 使 前 途 盡 夷 坦
英 雄 豪 傑 也 庸 常.
潘 佩 珠
Anh Hùng Hào Kiệt
Phiêu
bồng ngã bối các tha hương
Tân khổ thiên quân phận ngoại thường
Tính mạng kỷ hồi tần tử địa
Tu mi
tam độ nhập linh đường
Kinh nhân
sự nghiệp thiên đào chú
Bất thế phong vân đế chủ trương
Giả sử tiền đồ tận di thản
Anh hùng
hào kiệt dã dung thường.
Phan Bội Châu
(*) bài “Anh Hùng Hào Kiệt” trích trong tập “”Ngục Trung Thư”
Thơ của cụ Phan Bội Châu gửi cụ Phan Chu Trinh khi cả hai đang bị thực dân Pháp bắt tù đầy ngoài Côn đào.(1907-1911)
{
Bản Dịch của Trần Quốc Bảo (Richmond, VA)
Anh Hùng Hào Kiệt
Bác với tôi phương trời lận đận
Riêng
bác ôm thân phận đắng cay
Tử thần mấy độ ra tay
Gông
cùm ba lượt tù đày oan khiên
Vì đại sự cao thiên thử thách
Bước phong vân đế thánh phò trì
Đường đời ví chẳng gian nguy (*)
Thì
trang hào kiệt có gì hơn ai
(*) Còn dịch; Đường đời ví thử phẳng lì
10/9/2016
Kính thưa Quý Hữu,
Gió mùa
đã báo THU sang.
Kính mời Quý Hữu thưởng thức mấy vần Thơ cổ đầu mùa Thu
秋 曉
THU HIỂU
Trần Quốc Bảo dịch bài Thơ đầu mùa Thu
của Lam Nguyên (Nhà
Thơ cao niên tại Seattle,WA.)
秋 曉
曉 聞 鳥 樹 鳴
路 上 人 車 行
看 花 獨 老 野
一 盞 茶 味 清
藍 源
Thu Hiểu
Hiểu văn điểu thụ minh
Lộ thượng nhân xa hành.
Khán hoa độc lão dã,
Nhất trản trà vị thanh.
Lam Nguyên
{
Tảng Sáng Mùa Thu
Sáng nghe chim hót trên cành
Ngoài đường xe cộ, bộ hành ngược xuôi
Ngắm hoa, mình lão lặng ngồi
Chén trà thơm ngát vị đời thanh tao
Bài dịch: Trần Quốc Bảo
**
道 禪 ĐẠO THIỀN
Trần Quốc Bảo dịch bài Thơ “nhị cú tuyệt bút”
của Lam Nguyên (Nhà
Thơ cao niên tại Seattle,WA.)
心 開
心 開 花 有 道
寒 水 莫 問 禪
藍 源
Tâm Khai
Tâm khai hoa hữu đạo,
Hàn thủy mạc vấn Thiền.
Lam Nguyên
**
Khai Tâm
Lòng nở hoa chánh Đạo
Nước lạnh há chẳng Thiền
Bài dịch: Trần Quốc Bảo
7/19/2016
Môt Tin Yêu
Tác giả: Thủy Thủ Già Annapolis, 2013
Xin hãy cho tôi một buổi chiều,
Bên bờ sông quạnh cảnh đìu hiu,
Tác giả: Thủy Thủ Già Annapolis, 2013
Xin hãy cho tôi một buổi chiều,
Bên bờ sông quạnh cảnh đìu hiu,
Gió vơn mái tóc màu sương bạc,
Nắng quyện đôi chân bước dập dìu.
Nếu về bên ấy một buổi chiều,
Gởi dòng sông nhỏ một tin yêu,
Xin cho dòng nước nguồn tin sống,
Nắng quyện đôi chân bước dập dìu.
Nếu về bên ấy một buổi chiều,
Gởi dòng sông nhỏ một tin yêu,
Xin cho dòng nước nguồn tin sống,
Đem rải thương yêu khắp mọi chiều.
Nếu trở về đây một buổi chiều,
Mang theo hành lý một tin yêu,
Mang theo mảnh đất tình thương Mẹ,
Mang chút rau dưa buổi chợ chiều.
Nếu trở về đây một buổi chiều,
Mang theo hành lý một tin yêu,
Mang theo mảnh đất tình thương Mẹ,
Mang chút rau dưa buổi chợ chiều.
7/5/2016
Hôm nay nhận được vài bài thơ do anh Bang Trần gởi. Thấy hay hay nên xin mạn phép đăng trong trang thơ này để chia xẽ cùng bạn đọc. Cũng xin cám ơn quý tác giả Phương Hà, Mai Xuân Thanh, và
Cao Linh Tử và cáo lỗi vì không có dịp xin phép trước.
Bài Xướng :Sông Buồn( PH )
Tôi mãi thương hoài những nhánh sông
Ngàn năm lờ lững chảy xuôi dòng
Lục bình man mác màu hoa tím
Gợn sóng lung linh sắc ráng hồng
Cô quạnh đò chờ không kẻ gọi
Âm thầm thuyền đến chẳng người trông
Thuỷ triều lên xuống ngày hai bận
Bên lở bên bồi, nước vẫn trong.
Phương Hà
*
Họa 1:Dòng Sông Êm Đềm !(MXT)
Miền Nam lục tỉnh có nhiều sông,
Chín nhánh Cửu Long tỏa lắm dòng.
Hoa tím lục bình ai cũng nhớ,
Lá dày xanh biếc nắng tươi hồng.
Ghe đò đưa đón chờ qua bến,
Hành khách ung dung chẳng đợi trông.
Sóng nước phù sa về đất Việt,
Thiên nhiên ưu đãi suối nguồn trong.
Thiên nhiên ưu đãi suối nguồn trong.
Mai Xuân Thanh
( Xin phép họa bài thơ "Sông Buồn" - Phương Hà)
Ngày 13 tháng 05 năm 2016
*
Họa 2 : Đò Chiều ( ML)
Đò chiều khách đợi để sang sông .
Xa tắp thuyền ai thả giữa dòng .
Loang loáng lưng trời đôi cánh trắng,
Lung linh trên sóng ráng mây hồng .
Chinh nhân biền biệt đò xưa nhớ ,
Cô lái âm thầm bến cũ trông .
Quán vắng bồi hồi ôn kỷ niệm,
Một mình lặng ngắm bóng trăng trong .
Mailoc
*
Họa 3 : Chuyên Dòng Sông (CLT)
Ai từng hiểu được nỗi lòng sông?
Nước chảy về xuôi mở rộng dòng
Lúc nổi cuồng lưu cao sóng bạc
Khi hòa nhạt nắng loáng mây hồng
Gần xa dơ sạch đều dung chứa
Hay dỡ sang hèn cũng ngóng trông
Bạc bẽo người gây ô nhiểm họa
Bây giờ vẩn đục khó làm trong !
Cao Linh Tử
15/5/2016
6/17/2016
NGƯỜI LÍNH CUỐI CÙNG
Tác giả: Trần Gò Công/Lão Mã Sơn
Chiến sĩ VNCH can trường trong chiến bại
Hởi anh lính cuối cùng trên đường phố.
Nước đã mất rồi, anh sẽ về đâu?
Đơn vị anh tan rã đã từ lâu.
Một mình anh, hai tay hai khẩu súng
Chống quân thù đến giờ phút cuối cùng
Đáng được vinh danh là một người hùng
Dù chiến bại, địch kiên oai nể mặt.
Nợ quốc gia, và nợ với gia đình
Với tổ quốc, Anh đã trọn phận mình
Nhưng còn nợ Mẹ già ơn dưỡng giục.
Chiến hửu lưu vong chúng tôi cầu chúc
Anh yên lành để trở lại quê nhà
Hảy tạm quên đi nỗi buồn thua cuộc
Để chăm lo cho vợ yếu, Mẹ già.
Nếu Anh vẫn còn yêu nước, thương nhà
Hảy chờ đợi, sẽ có ngày phục quốc
Nước Việt Nam chỉ tạm thời bị mất
Lá cờ vàng sẽ trở lại
Quốc gia.
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn
Email của Ông Trần Gò Công gởi Ông Chủ Tịch Liên Hội Cựu Chiến Sĩ VNCH Vùng Hoa Thịnh Đốn Và Phụ Cận (LHCCS/VNCH/HTD&PC ), ngày 15 tháng 6 năm 2016:
Thân chào ông Chủ Tịch.
Chỉ còn mấy hôm nữa sẽ đến ngày kỷ niệm Quân Lực VNCH.
Tôi xin thân tặng ông một tấm ảnh kèm theo bài thơ lính
có nhiều ý nghĩa. Mong ông thưởng lãm. Và nếu có cách, xin chia sẻ với anh em cựu Chiến sĩ để họ hảnh diện cho Quân đội VNCH anh dũng mà họ đã một thời phục vụ.
Trần Gò Công/ Lão Mã Sơn.
Lính già VNCH
No comments:
Post a Comment